Macxim Gorki là một trong những người như thế.Tác phẩm " Thời thơ ấu" của ông giúp ta hiểu hơn về những năm tháng tuổi thơ của nhà văn nổi tiếng không chỉ của nước Nga mà còn của cả thế giới.
"Thời thơ ấu"là những trang hồi kí của cậu bé Alêchxây vềmột quá khứ đau buồn và sóng gió. Mở đầu câu chuyện cuộc đời của Liônga( tên thân mật của Alêchxây) là cái chết của bố cậu. Bạn nghĩ rằng Liônga sẽra sao: sẽ khóc? Hay buồn bã? Không, tất cả các câu trả lời đó đều sai. Cậu bé kì lạ này chỉ sợ hãi. Thật lạ phải không? Nhưng đó chính là cảm nhận rất chân thực của cậu bé khi ấy: " Gần cửa sổ, trong một gian phòng chật hẹp tranh tối tranh sáng, bố tôi mặc quần áo trắng toát nằm trên sàn. Thân hình bố tôi dài lạ thường, ngón chân xòe ra nom rất kì quái. Hai bàn tay dịu dàng đặt yên trên ngực, nhưng ngón tay thì co quắp. Hai đồng xu đen tròn bằng đồng che kín cặp mắt tươi vui của bố tôi: khuôn mặt ấy vẫn hiền từ nay tối sẫm lại. Hai hàm răng nhe ra làm tôi sợ hãi". Cái chết của một người thân yêu nhất đã để lại nhiều ám ảnh trong tâm trí non nớt của cậu bé cho đến suốt cuộc đời.
Sau biến cố đau buồn đó, cậu về quê với bà và mẹ. Nhưng cuộc sống nơi thôn quê nào có yên bình như cậu nghĩ. Những cuộc cãi vã, những trận đòn, những cái chết là những gì xảy ra thường nhật ở đây. Thời gian vẫn trôi. Cậu bé Liônga chuyển nhà cùng ông bà còn người mẹ yêu dấu của cậu đi biệt tăm. Không có mẹ ở bên, sống với ông bà, cậu ngày càng tự lập hơn. Và rồi một ngày, mẹ trở về cùng người chồng mới. Mẹ có con với người mà Liônga rất ghét đó. Nikôlai- cậu bé mới sinh rất yếu ớt và, chẳng hiểu sao, cả Kôlya và Alêchxây đều có cảm tình với nhau. Liônga có trách nhiệm trông em. Chẳng bao lâu, mẹ kiệt sức rồi mất. Mất mẹ như mất điểm tựa tinh thần duy nhất, cả Alêchxây và ông bà đều buồn. Kết thúc truyện là một cái kết mở:
" Sau khi chôn cất mẹ tôi được vài ngày, ông bảo tôi:
- Này, Lêchxây mày không phải là cái mề đay, mày không thể lủng lẳng mãi trên cổ tao, mày hãy đi vào đời mà kiếm sống...
Và thế là tôi bước vào đời."
Đó, "Thời thơ ấu" của Macxim Gorki là như vậy đấy. Cậu bé Alêchxây đã bước vào đời, không có bàn tay cha, không có hơi ấm của mẹ, một mình, đơn độc. Nhưng hành trang mà cậu mang theo lại phong phú biết bao nhiêu. Đó là những kí ức về gia đình, tuy đau buồn nhưng ấm áp tình cảm của bà, của cha, của mẹ, và của cả người ông tuy bề ngoài dữ dằn nhưng đã dạy cho cậu tính tự lập. Đó là những cuốn sách, những câu chuyện của người bà hiền hậu đã dạy cậu biết bao nhiêu điều về tình yêu, về ước mơ, về khát vọng, về lòng nhân ái sẽ chiến thắng cái xấu, cái ác, cái bất công...Cậu bé Alêchxây đã " mang theo tất cả để lên đường- khi từ những năm niên thiếu dịu dàng bước vào tuổi trưởng thành khắc khổ"...Để rồi cả nước Nga và nhân loại có một Macxim Gorki- nhà văn hiện thực nhân đạo vĩ đại.Tác phẩm mở ra trước mắt người đọc một thế giới tuổi thơ khá dữ dội của chú bé Alêchxây, để rồi khi bước chân vào thế giới ấy, người đọc nào dường như cũng tìm thấy một phần tuổi thơ của mình.
Dù hạnh phúc hay bất hạnh, tôi chắc rằng, mỗi chúng ta đều có một thời thơ bé để nhớ. Nếu muốn giữ mãi tuổi thơ trong tim, hãy đọc "Thời thơ ấu" của Macxim Gorki.
|